Thursday, January 23, 2014

Anh ta có lẽ cũng chẳng phải là một thiên tài hay một cầu thủ phi thường gì

Anh ta có lẽ cũng chẳng phải là một thiên tài hay một cầu thủ phi thường gì (anh chuyền bóng hơi chậm) nhưng anh luôn luôn là một người bạn cùng phòng trung thành và tốt. Anh đã phải chịu khổ biết bao, người bạn tốt nghiệp ấy, torng gần hết năm học cuối cùng! Anh ta đi học ở đâu khi thấy chiếc cravat móc ở tay nắm cửa phòng hai chúng tôi (dấu hiệu “đang bận”)... Anh ta cũng chẳng học hành gì nhiều cho lắm, đúng vậy, nhưng dù sao đôi khi cũng phải học chứ. Có lẽ anh đến thư viện Lamont hay thậm chí đến câu lạc bộ Pi Etạ Nhưng anh ngủ ở đâu những đêm thứ bảy mà Jenny và tôi quyết định vi phạm nội quỷ Ray đành phải đi tìm một góc nào mà đặt lưng: trên chiếc đi - văng ở các phòng bạn v. v… với điều kiện là người bạn ấy cũng không có chương trình gì. Cũng may là mùa bóng đá kết thúc. Với lại, nếu phải tôi thì tôi cũng làm như thế vì anh. Thế mà Ray đã được đền đáp như thế nào... Hồi trước lập được chiến công nào là tôi kể hết với anh mọi chi tiết tỉ mỉ nhất. Bây giờ, không những anh thấy mình bị tước mất cái quyền bất di bất dịch đó của một người bạn cùng phòng mà thậm chi tôi còn không bao giờ công nhận với anh là tôi với Jenny yêu nhau. Tôi chỉ bảo anh ta là khi nào tôi cần riêng phòng cho mình, vân vân. Tùy anh tự rút ra kết luận. - Mẹ kiếp, Barrett, cậu có “đọc” cô gái ấy hay không thì bảo. - Raymond, với tư cách người bạn, mình yêu cầu cậu đừng hỏi mình. - Nhưng mẹ kiếp, Barrett, các buổi chiều, các tối thứ sáu, tối thứ bảy, hai người có thể làm chuyện gì khác mới được chứ... - Đã biết thế, còn hỏi mình làm gì, Ray... - Thế là không lành mạnh đâu. - Cái gì không lành mạnh. - Toàn bộ chuyện này, Oliver ạ. Cậu chưa bao giờ như thế này đấy. Cậu chưa bao giờ kín miệng đến như vậy với tớ. Tớ nhắc lại, thế là không lành mạnh đâu. Nhưng tóm lại, cái cô con gái ấy, nó có cái gì khác thường nào... - Ray này, trong chuyện tình yêu chín chắn… - Tình yêu... - Đừng có thốt lên như thể đó là một từ tục tĩu. - Tình yêu... Ở tuổi cậu... Mẹ kiếp, tớ lo ngại lắm. - Lo cái gì... Lo cho sự thăng bằng tinh thần của mình ấy à... - Lo cho đời trai độc thân của cậu. Cho tự do của cậu. Cuộc sống của cậu. Tội nghiệp Raỵ Anh ta thực sự nghĩ vậy. - Cậu sợ mất một người bạn cùng phòng hả... - Cậu nói thế nào, tớ được thêm một người bạn cùng phòng thì có. Cô ấy ở đây suốt cả ngày còn gì. Tôi đang mặc quần áo để đi dự một buổi hòa nhạc cho nên cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi cũng sắp chấm dứt. - Đừng lo, Raymon, chúng mình rồi sẽ kiếm được căn phòng ấy ở New York, sẽ bạn bè lu bù, mọi chuyện sẽ như đã định. - Đừng có nói là đừng lo, cô gái ấy nắm được cậu rồi. - Mình quả quyết với cậu là vẫn nắm tình thế trong tay – tôi đáp – Thôi, nghỉ đi! Tôi sửa lại cravat và đi ra phía cửa – Stratton vẫn còn băn khoăn. - Này, Oliver, bảo này. - Gì... - Cậu có “đọc” nó chứ, phải không... - Thôi biến đi Stratton. http://phimhaynhat44444.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment